Chưa bao giờ như lễ tình yêu Valentine năm nay, sáng ra mình nhận được một món quà rất to. Nhưng thật lạ rằng đó không phải So-co-la hay hoa hồng hay một con thú nhồi bông hay đại loại một món quà tương tự như thế, mà là một “chú ếch” rất to, to tới mức làm cho mình bị vỡ cơ chân đi khập khiễng, bàn chân và đầu gối sứt sát, quần áo thì lấm lem từ chân đến đầu.
( Valentine về cùng nỗi khắc khoải)
Mình toan định về nhà thay quần áo, không thể đến cơ quan trong tình trạng như thế này được, nhưng nghĩ nhà xa lại mưa gió rét, mình sẽ bị phạt mất nếu đến cơ quan muộn. Thế là mang theo nguyên xi “con ếch” tới cơ quan mà lòng đầy thổn thức!
Yêu xa, mình đã nghĩ tới hắn trong khi ngã xuống, nhưng không phải là hắn đỡ mình mà là một người tốt bụng bên đường dừng lại đỡ mình dậy, dắt xe hộ mình vào bên đường và ân cần hỏi han em có đau không, có đi làm được không? Câu nói của một người xa lạ ấy mà khiến mình rơi nước mắt vì cảm động và cũng vì đau nữa. Đâu phải ai cũng mắc bệnh vô cảm đúng không nào?
Thiếu hắn nhưng mình vẫn thấy ấm áp. Ấm áp vì có nhiều người quan tâm tới mình, lần đầu tiên khi mình 25 tuổi nhận được tin nhắn lời chúc mừng Valentine từ bố, bố cũng làm mình cảm động quá và sự ấm áp lan toả trong mình, chưa bao giờ mình cảm nhận được những điều đó giống như khi đang ở độ tuổi 25 này.
Thế còn hắn đang ở đâu rồi? Đang ở xa mình lắm và đang ở đâu nữa trong tim mình đây. Mình tự hỏi, yêu mà xa thế sao? Chờ mãi một tin nhắn, một sst tình yêu của một người trong một loạt tin nhắn đến chúc mừng mà chưa thấy hắn.
Con người hắn bình thường lãng mạn, không khô khan thế cơ mà sao giờ lại chẳng tinh tế và lãng mạn gì cả. Cái người đã gửi cho mình mấy câu ca dao ví von trong một cuộc trò chuyện thế này:
“Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi những ngày còn không
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng như cá cắn câu
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thuở nào ra
Bây giờ anh đã ở xa
Bỏ em vò võ ở nhà đợi anh
Nhiều cái chẳng thể để dành
Cho nên em phải bỏ anh lấy chồng”
Và mình đã nói rằng, bởi vì giống như Hàn Mặc Tử đã viết:
“Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ”
Chỉ còn có một nửa dại khờ ở nhà thôi thì dễ bị “lừa” lắm, nên nếu các anh đi xa mà không chăm chút cẩn thận để người khác lấy mất của mình thì là thua thôi. Mình đã vô tư nói vậy mà sao những chuyện xảy ra lại khiến mình nhớ tới hắn.
Con người ấy đâu rồi mà sao lại để mình một mình như thế này cơ chứ, mình cứ tự hỏi và tự hỏi, vẫn biết còn cả một ngày một đêm nữa cơ mà, ngày 14./2 đã hết đâu, đi đâu mà vội, nhưng cái sự chờ mong nó cứ háo hức và giục giã như vậy đấy, cứ sôi nổi và nồng nàn như thế đấy!
Yêu xa, cái gì đến cũng lâu và xa nhưng mình mong rằng tình yêu sẽ ở lại lâu và gần.
Chúc tất cả mọi người đang như mình và không như mình một Valentine thật ấm áp và ngập tràn hạnh phúc yêu thương nhé. Dù có mới sáng ngày ra có “ăn ếch” như mình, có cô đơn như mình thì cuối chân trời kia vẫn có những niềm tin và niềm vui đang chờ đón.
Hạt tiêu
The post Valentine Về Cùng Nỗi Khắc Khoải appeared first on Blog Trái Tim.
0 comments:
Post a Comment