Xuân Về Viết Cho Mẹ

by 5:24 PM 0 comments

“Mỗi mùa xuân sang, mẹ tôi già thêm một tuổi. Mỗi mùa xuân sang ngày con xa mẹ càng gần”. Câu hát ấy đã làm cho con cảm thấy bâng khuâng , xao xuyến khi một mùa xuân mới lại về trước ngõ. Mẹ! Tiếng gọi yêu thương ấy con dành cho mẹ. Mẹ! Tiếng gọi tha thiết nghẹn ngào tình mẫu tử, tình yêu thương con cất lên mỗi sớm, mỗi chiều.

xuan-ve-viet-cho-me

Thắm thoắt một mùa xuân nữa lại về. Thời gian trôi đi nhanh quá phải không mẹ ! Mới ngày nào đó thôi, mẹ con mình còn phải vật lộn trong bệnh viện : con “vật lộn” với những cơn đau tê dại, mẹ “ vật lộn” trong nỗi lo lắng khôn nguôi về bệnh tình nguy nan của con. Mùa xuân, trong khi mọi người, mọi nhà đang quây quần bên nhau quanh những bếp lửa hồng, quanh nồi bánh chưng xanh hay quanh những mâm cơm đầy ắp tiếng nói cười thì mẹ con mình lại phải côi cút trong căn phòng vắng, nơi chốn đất khách quê người. Đêm giao thừa chỉ có mẹ và con trong căn buồng bệnh lạnh lẽo, lâu lâu anh nhân viên y tế mới đảo qua thăm khám bệnh tình cho con. Trong lòng mẹ con nấc lên nghẹn ngào. Con khóc vì những nỗi đau quặn thắt trong cơ thể, khóc vì buồn, vì nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương … Và những lần như vậy, mẹ lại không quên dỗ dành con bằng những câu nói yêu thương : “ Con yêu của mẹ nín đi nào ! Con cố gắng lên, mau chóng khỏi bệnh rồi gia đình mình lại cùng nhau đón tết sau cũng được mà”.

Mùa xuân này, mẹ không còn phải đứng ngồi không yên trong bệnh viện vì lo lắng cho sự an nguy của con thay vào đó là những tất bật với gánh nặng cuộc sống mưu sinh. Chiều cuối năm, Đông trổ những đọt bấc cuối mùa căm căm, đất trời khoác lên mình tấm áo choàng màu trầm tư. Mùa xuân đã gõ cửa từng nhà vậy mà, căn nhà mình vẫn tuềnh toàng, vắng lặng, không bánh chưng xanh, không kẹo mứt ngọt lịm, không có cả một cành đào thắm. Mẹ vẫn tất tả với ngai ngái bùn đất, gốc rạ đồng chiêm. Dường như chị xuân quên không gõ cửa ngôi nhà nhỏ này ?!

Từ ngày nhận thức được nỗi vất vả của cuộc sống cũng là lúc con biết mẹ chưa có mùa xuân. Năm nào cũng thế, bước vào tháng mười hai là mẹ không có một ngày nghỉ ngơi. Cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, từ chăn chui ra con không thấy mẹ ở nhà, mẹ đã ra đồng từ lâu lắm rồi để chuẩn bị gieo cấy vụ đông.

Ngồi bên khung cửa sổ mở hờ, con lặng nhìn hình ảnh một nhành đào tựa đầu vào ngọn gió. Chợt ngoài sân có tiếng xe đạp lạch cạch. Mẹ đi làm về với chân tay lấm láp bùn đất, vừa đặt chiếc cuốc xuống bờ tường hoa, mẹ rửa chân tay qua loa rồi vội vã vào bếp lo bữa trưa cho cả nhà. Mẹ bảo: “Còn mấy mảnh ruộng chưa san, cố làm nốt để ra giêng cấy”. Giữa cái lạnh 9-10 độ mà mẹ cứ bì bõm trong làn nước lạnh buốt giá. Trời lạnh như khía vào da thịt vậy mà, tay chân mẹ vẫn ngâm trong nước buốt, mặt mẹ vẫn căng ra với những cơn gió lạnh đến thấu xương. Chân tay tím bầm vì lạnh giá, kẽ  bàn chân, bàn tay mẹ nứt nẻ đến chảy máu, môi mẹ lúc nào cũng tím tái vì phải làm ngoài trời nhiều. Cái áo mẹ mặc rách tơi tả, vá năm vá bảy cũng chẳng còn đủ ấm để chống chọi với cái lạnh cuối đông nhưng mẹ cứ luôn miệng bảo: “Mẹ quen rồi, mẹ không sao đâu”. Bố đi làm xa, gánh nặng mưu sinh đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ. Những nếp nhăn trên khuôn mặt khắc khổ của mẹ như hằn sâu bao cực nhọc, sương gió cuộc đời.

Sau bữa trưa vội vã, mẹ đâu có được phút nghỉ ngơi, vội vàng quẩy quang gánh ra đồng bón phân, làm ruộng. Đêm về, khi tiếng muỗi vo ve như một bản nhạc không lời buồn não nề, bên ánh đèn hắt hiu, mẹ cố vặn nhỏ đèn để ánh sáng không hắt về phía giấc ngủ của con. Bóng mẹ liêu xiêu. Bàn tay mẹ thoăn thoắt đan len. Mẹ tranh thủ đan xong mấy chiếc áo để kịp giao cho khách trước chiều ba mươi. Mẹ cũng nhặt nhạnh dăm ba sợi len thừa đan cho con đôi găng tay mới. Còn mẹ, quanh năm suốt tháng mẹ chỉ có mấy chiếc áo sờn cũ mà bà con họ hàng mặc thừa đem cho.

Mẹ đã dành cả mùa xuân cuộc đời mình cho con để bây giờ mùa xuân của mẹ là mái tóc bạc phơ như mây ngang đỉnh núi. Tóc mẹ sợi rụng, sợi bạc, sợi mỏng manh để nhường cho mái tóc con mỗi ngày một thêm đen mượt dày và dài hơn.  Mùa xuân của mẹ là làn da đồi mồi, thô ráp. Làn da trắng mịn thời con gái mẹ dành cho con gái yêu của mẹ. Làn da căng mọng và mịn màng thấy cả từng mạch máu đỏ giờ lấm tấm nét pha sương. Làn da khiến mẹ xinh như búp bê và ba đã yêu mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên, nay mẹ nhường cho con mà không cần đắn đo, suy nghĩ . Mùa xuân của mẹ là chiếc lưng còng như tôm hay là chiếc áo nâu vá đùm vá chặp, dãi giầu nắng mưa để con có manh áo lành, giấy tờ, sách vở học hành thơm tho, để miếng cơm  có thêm chút thức ăn cho con khỏe mánh. Lòng con đau quặn thắt mỗi lần ngắm nhìn dáng hình tảo tần của mẹ.

Mùa xuân đã về trước ngõ, mẹ vẫn tất bật với những lo toan. Dù không thể đỡ đần mẹ công việc đồng áng nhưng con sẽ gom góp những đồng tiền nhuận bút ít ỏi để mua tặng mẹ một chiếc áo ấm mới. Chắc hẳn mẹ sẽ vui lắm, vui không phải bởi món quà mà bởi đứa con gái bé bỏng của mẹ nay đã khôn lớn, mạnh khỏe và ít nhất nó cũng đã có thể làm ra những đồng tiền lẻ đầu tiên.

Tình yêu thương từ trong sâu thẳm trái tim cùng lòng biết ơn chân thành con xin gửi tặng mẹ. Vẫn lời hát ầu ơ, câu thơ nhắn nhủ: “ Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc / Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con”./. 

 

The post Xuân Về Viết Cho Mẹ appeared first on Blog Trái Tim.

Touch Anything

Developer

Bài viết trên được hệ thống sưu tầm có ghi rõ nguồn từ các Label. Nếu có vi phạm chính sách DMCA hoặc vi phạm bản quyền nào đó, vui lòng liên hệ email minh.leo.star@gmail.com để được gỡ xuống.

0 comments:

Post a Comment